Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

Từ câu chuyện tấm bảng "1 lần chỉ đường 5000 đồng" nghĩ đến văn hóa ứng xử của người Việt

Cuộc sống chốn đô thị trôi quá nhanh, nhanh đến mức độ chỉ một câu xin chào, một lời cảm ơn cũng không có đủ thời gian để nói?

“Này ông già. Cho tôi hỏi đường đến chợ Bến Thành”, “Qua Bến xe quận 8 đi đường nào thế?”… Những câu hỏi cụt lủn hằng ngày cứ đến tới tấp khiến người đàn ông vá xe nổi nóng. Và từ đó tấm bảng in dòng chữ “1 LẦN CHỈ ĐƯỜNG 5000Đ” nằm trơ nghiêng trên ngã tư thành phố.

Từ câu chuyện tấm bảng "1 lần chỉ đường 5000 đồng" nghĩ đến văn hóa ứng xử của người Việt
Hình ảnh tấm bảng chỉ đường khiến nhiều người hiểu lầm - (Hình: T.L)

Những người dân ngoại tỉnh khi thấy tấm bảng kia sẽ không khỏi bất ngờ, còn những người dân thành phố sẽ cảm thấy tổn thương lòng tự trọng của con người miền Nam vốn nổi tiếng là hiếu khách, nhiệt thành. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Tấm bảng với dòng chữ kia vẫn ở trên lối đi về của người dân trong thành phố.

Có đến tận nơi mới hiểu được nguồn cơ, mới thấy được cả một câu chuyện dài đằng sau tấm bảng với dòng chữ có phần “đá xéo” nhau ấy. Giữa cái nắng chát chúa của Sài Thành, nơi những con đường bắt chéo nhau chằng chịt, có một ngã tư luôn đông đúc dẫu không phải giờ cao điểm. Nơi mà người dân hấp tấp tăng ga kẻo lỡ “chuyến” đèn xanh. Nơi mà người ta luồn lách nhau qua từng kẻ hở, lấn lướt lên cả lề đường dành riêng cho người đi bộ. Nơi hằng ngày những chiếc xe nối đuôi nhau hàng giờ kéo dài tới nhà thờ Tân Định… Ở nơi chốn ấy chính là nơi “cư trú” của tấm bảng gây tranh cãi kia!

Bắt chuyện với một chị gái gần đó với chất giọng “hình sự” của một phóng viên, tôi nhận được cái lắc đầu đây đẩy, tay chỉ về hướng bên kia: “Không phải tôi treo nó đâu. Đấy đấy chính người đàn ông đang vá xe làm đấy!”. Rồi chị than thở rằng: "vì tấm bảng kia mà mấy bữa rày chị không bán buôn được gì"… Tôi cùng chị đến chỗ người đàn ông đang vá xe trên người nhễ nhại mồ hôi, mặt nhem nhuốc những vệt đen đỏ. Ông chỉ tay về tấm bảng đang vứt ở một góc quán: “Nó đó, tôi gỡ nó xuống rồi đó. Thử hỏi mấy người ở trong tình huống như tui có chịu được không mà nói này nọ”. Chị gái ghé sát vào tai tôi cười cười: “Chắc mấy bữa rày Sài Gòn trời nóng nên ổng nổi khùng thôi, chứ bình thường tếnh ông hiền lành người dân nơi đây ai chả biết”.

Rồi chưa kịp để tôi hỏi chuyện, ông vá xe kể trong nỗi ấm ức: “Tui ít ăn học đường hoàng như người ta nhưng hiểu thế nào là cái lễ nghĩa còn mấy người đi đường, bận quần áo lịch sự, đi xe tay ga lại hỏi đường trớt lớt, trong trỏng đến phát bực”.

Ông vá xe tiếp tục câu chuyện với giọng nghẹn ngào: "Có bữa tui đang bưng tô cơm, chưa vội lùa miếng nào thì có người đi ngang hỏi đường. Hỏi xong rồi cứ thế chạy đi chẳng đoái hoài một lời cảm ơn". Ông bảo đó mới là điều làm ông ghét nhất. Và chính điều đó diễn ra hằng ngày khiến ông phải treo tấm bảng oái ăm kia.

"Nói thật với chú, tôi treo tấm bảng thì treo cho bớt bực chứ ai nào lấy tiền của người ta đâu" - Ông vá xe kết thúc câu chuyện bằng một giọng trầm buồn.

Chào tạm biệt ông, tôi đi bộ dọc quanh con hẻm lòng chợt buồn khi nghĩ đến văn hóa ứng xử của người Việt ta. Không nói quá xa xôi, ở chính ngay thành phố Hồ Chí Minh sôi động này, ngay câu chuyện tấm bảng "1 lần chỉ đường 5000Đ" của người vá xe. Thiết nghĩ, một lời chào hỏi hay một câu cảm ơn sao quá khó để nói!

Hoàng H

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét